Sống chung an lạc P1
- Pea
- Mar 17
- 6 min read
Updated: Mar 20
Chap 1: những ngày đầu trở về
Con đang đợi lòng mình lắng lại như ly nước táo của bé Thủy trong câu chuyện của Sư Ông. Con cố gắng không viết bất cứ điều gì khi trong lòng mình chộn rộn là những niềm vui.
Ngày chúng con rời Khóa Tu, trời mưa rất to. Như năm ngoái con rời Regensburg, cũng là một cơn mưa trái mùa như vậy. Chỉ khác là những cơn mưa trái mùa của Sài Gòn nhanh đến mà cũng thật nhanh đi, lộp độp đó rồi cũng nhanh chóng qua đi, trả lại mái chùa một khoảnh sân khô vắng… Như cảm xúc của chúng con vào những khoảnh khắc ấy, muốn níu lại một nhịp dù biết là mình phải đi thật rồi. Xa Thày Cô và tăng thân, chúng con phải mạnh mẽ bước đi trên đôi chân của mình, chỉ một điều mãi mãi đã khác xưa, chúng con sẽ không còn độc bước trên những bước đường sắp tới.
Buổi lễ tốt nghiệp của chúng con đã diễn ra với rất nhiều niềm vui và sự xúc động, với sự chia sẻ của các bạn đồng tu, cùng với những bức thư tay của các em bé gửi tới mẹ chúng. Những dòng chữ này con đã được nghe nhiều lần, nhưng đúng vào thời khắc đó, vào ngày hôm đó, con vẫn thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả, sống mũi cay cay, … Nhắc đến Ba Mẹ, luôn mang cho con thật nhiều xúc cảm hỗn độn, vì con luôn nghĩ con chưa làm đủ cho họ. Thày Cô đã nhắc nhở con rằng sự có mặt cùng nhau và thực hành những ái ngữ cho nhau, đã là làm rất đủ rồi. May mắn thay, ngày 8/3 trở về nhà, con đã kịp viết những dòng chữ yêu thương gửi đến các mẹ của con.
Con đã hiểu tại sao con phải chờ 15 năm để có mặt ở đây, tại chính khóa tu của tuần lễ đó. 15 năm con đã ghi danh phụng sự cho bao buổi lễ Phật Đản, tìm kiếm cho mình những khóa tu trong và ngoài nước, nhưng chưa khi nào con thành công. 15 năm con trôi dạt theo những niềm vui, khó khăn rất đời, có những khi hân hoan về những thành tựu đạt được, có những khi trôi lăn theo những khó khăn đi tới. Đề kháng cho sức khỏe tinh thần yếu, đã khiến con rơi vào trầm cảm đôi lần. Nhưng chẳng phải đó là những chất liệu rất đẹp đẽ để những ngày ở khóa tu năm nay, con hiểu được thế nào là một sự hạnh phúc, an lạc thật sự trong thân tâm. Thày Cô đã giúp chúng con vững chãi hơn, có cơ hội quán chiếu lại tất cả, coi cái thấy như nó là, và ngày hôm đó, con chợt nhận ra rằng, những khó khăn trong cuộc sống đôi khi cũng có thể đẹp rực rỡ như một đóa hoa vàng trên cánh đồng cỏ xanh mênh mông. Dường như khi con sẵn sàng, người Thày của con đã xuất hiện.
Đêm cuối cùng dưới mái chùa, con đã không ngủ sớm. Con đã vâng lời Thày Cô trong tất cả các thời khóa cùng đại chúng, nhưng buổi đêm hôm đó là một ngoại lệ, con ngồi dưới ghế đá với một người bạn đồng tu, chia sẻ những câu chuyện cùng nhau, lắng nghe nhau thật chánh niệm, nhìn ngắm con mèo và con gián chơi với nhau rất hòa bình trong nhiều giờ đồng hồ. Con biết ơn những nhân duyên tốt đẹp đã đến, khi chúng ta có thêm những người bạn đạo. Đó là công lao rất lớn của Bụt, của Sư Ông, của Thày Cô đã mang đến và gắn kết chúng con.
Con trở về cư xá lúc 1h sáng, nhắm mắt ngủ thật im đến 4h sáng thì thức giấc để chuẩn bị cho một buổi lễ quan trọng. Trong sương sớm tinh mơ, con đã bước đi thật chậm đến thiền đường, chậm như chưa bao giờ con muốn chậm hơn thế, thưởng thức từng bước chân thật chánh niệm. Con sợ, sợ giây phút ấy sẽ trôi qua, sợ ngày hôm sau thức giấc mình sẽ không còn được đi lại trên đoạn đường này nữa. Và buổi lễ bắt đầu, ngày chúng con được sinh ra một lần nữa, chúng con cúi lạy Đức Bụt thật lâu, thật sâu, lắng lòng mình để nghe Thày đọc về Ngũ giới. Giây phút đó con thấy mình khiêm cung, như một chiếc lá vô thường thong dong bay trong gió.
Và ngày hôm nay ngồi viết những dòng chữ này, mọi thứ như những thước phim tua ngược về quá khứ. Thày Cô dạy chúng con rằng, đừng bận tâm về quá khứ cũng đừng lo sợ về tương lai. Nhưng quá khứ này đẹp quá, ngọt ngào như một trái táo giòn tan phủ mật, cho phép con được ghi lại thật sâu trong tâm trí mình, con tin rằng những khoảnh khắc đẹp đẽ sẽ đi cùng và ấp ôm chúng con trong những hành trình tiếp theo của cuộc sống.
Con biết ơn Thày Cô đã trở về dưới cùng một mái chùa, đồng hành cùng chúng con. Con biết ơn Sư Ông, con tin Sư Ông cũng đã trở về và yểm trợ cho chúng con trong những thời khóa của những ngày hôm đó. Con biết ơn gia đình Pháp Đàm của mình, được lắng nghe những chia sẻ của các bạn đồng tu, con thấy mình có thêm những chất liệu, những bài học quý báu. Những tiếng chuông đôi khi được reo lên, để nhắc nhớ chúng con thở và lắng xuống giữa buổi trò chuyện, không để cảm xúc chi phối trong những sẻ chia cùng nhau. Con biết ơn Thày, với tất cả những chia sẻ của con đều đã được Thày phản hồi một cách tường tận, Thày giúp con dịch chuyển những góc nhìn mới cho một vấn đề, có lẽ là con đã bám víu vào những chấp ngã, ý niệm cũ quá lâu... Nhưng buổi chia sẻ Pháp Đàm, cùng buổi chia sẻ dành cho người trẻ đã giúp con sáng tỏ ra nhiều điều, và bình an hơn.
Ngày chia tay, Thày chúc con tìm được niềm vui trong mọi công việc con làm. Thày kể con nghe câu chuyện về buổi chia sẻ giữa Sư Ông với những nhà chế tạo bom nguyên tử, họ nói với Sư Ông rằng họ ý thức được những điều họ làm sẽ mang đến khổ đau cho nhân loại, vậy họ nên làm gì. Sư Ông im lặng một lúc rồi nói, các anh ý thức được điều đó là tốt rồi, cứ tiếp tục công việc của các anh, không cần phải dừng lại. Như vậy vẫn tốt hơn những người làm những công việc khác mà hoàn toàn không ý thức được việc họ đang làm, … Dạ, con nghe và con nhớ, Thày ơi.
Con cảm ơn Thày, cảm ơn sự dịu dàng và tin tưởng nơi Thày đã khích lệ chúng con dám chia sẻ nhiều hơn. Và chúng con sẽ lại đi xa, mỗi đứa một nơi, trên những nẻo đường mới. Thày nói gieo duyên năm tới về với Thày làm TNV, năm sau Thày trụ trì khóa tu đó. Thày ơi, con không dám hứa bất cứ điều gì (trong giới thứ tư có viết con nguyện không nói những điều mà con không biết chắc là sự thật, Thày thấy con thuộc bài không =)))). Nhưng con sẽ cố gắng, không chỉ một khóa tu năm sau, mà trên cả con đường phụng sự sau này, sẽ luôn có chúng con đồng hành cùng Thày Cô.
Cảm ơn Thày Cô vì tất cả, con mong sẽ còn được gặp lại Thày Cô và các bạn đồng tu trên con đường tu tập an lạc sắp tới.
Con,
Nguyên Tịnh Từ
p/s: ngày trao sổ Đ.H.G cho chúng con, Thày có chia sẻ về họ của chúng con, về tên đệm của cả gia đình nhà mình. Thày chọn tên Từ cho con, Từ trong Từ Bi. Con yêu cái tên ấy vô cùng, con sẽ tu tập thật tinh tấn trong đời sống hàng ngày để thật xứng đáng với cái tên Thày gửi trao.
Comments